Maldives là một đảo quốc rất thanh bình. Người dân bản địa nơi đây luôn toát lên vẻ hoang sơ, hồn nhiên và có chút kỳ bí đến lạ lùng.
Khi đến Maldives “thiên đường sắp mất”, có một điều thú vị mà các bạn đừng quên trải nghiệm là việc đi dạo lòng vòng trên những con đường nho nhỏ ở các làng chài ven biển.
Bước ra khỏi khu vực của khu nghỉ mát tiện nghi và sang trọng như mọi người từng thấy trên các phương tiện thông tin, tôi đi loanh quanh ven theo những con đường mòn. Không phải được làm từ nhựa hắc ín hay bê tông, những con đường này vẫn trải đầy cát trắng là điều mà tôi rất ấn tượng.
Cảm giác như đang trở về trên con đường tuổi thơ của chính mình khi bắt gặp những đứa trẻ cùng nhau tung tăng đạp xe nô đùa. Vài em trai đang hò hét rượt đuổi theo quả bóng trên phần đất công cộng của ngôi làng.
Tiếp tục lần theo những con đường khác, trước mắt tôi là khung cảnh những ngôi nhà nhiều màu sắc sặc sỡ nằm sát nhau rất êm đềm. Thi thoảng có vài bức tường bằng đá san hô còn sót lại vì trước đây, người dân địa phương dùng đá san hô để xây nhà. Bước trên đường mà lòng tôi như thể đang “thiền tịnh”. Mọi thứ sao nhẹ nhàng và yên ắng quá!
Đang mơ màng nhớ về những kỷ niệm “khi xưa ta bé”, bỗng nhiên tiếng chuông từ giáo đường vang lên như đưa tôi trở về với thực tại. Các tín đồ sùng đạo, những cụ ông, cụ bà mặc quần, váy dài, nét mặt rất nghiêm trang. Trong trang phục truyền thống kín đáo, họ lững thững bước trên con đường với lòng đầy thành kính đi về phía giáo đường. Chân tôi bước đến gần khu vực của một ngôi nhà thờ Hồi Giáo. Có một cái loa phát ra những lời kinh cầu nguyện được mở to trong các giờ lễ để phục vụ trong ngày.
Một ấn tượng nữa cũng rất dễ thương mà tôi lấy làm thích thú là nhìn những chiếc ghế joli thường được đặt trước mỗi ngôi nhà ở phần phía ngoài đường đi. Còn võng joli thì được treo trên cành cây, đong đưa trước gió. Đó là nơi nghỉ ngơi thư giãn, hàn huyên tâm sự của mọi người từ già cho đến trẻ. Xa xa ở đằng kia, một bé gái thật xinh với làn da nâu đen bóng lay láy, mái tóc dài bay nhè nhẹ trong gió biển trưa. Em thật đáng yêu và xinh xắn đang ngồi lắc lư trên chiếc võng joli. Em gái nhỏ say sưa mở mắt tròn xoe, chăm chú đọc từng trang sách.
Đi thêm một chút nữa là chợ quê nho nhỏ cũng mang sắc màu du lịch. Chợ bày bán những món hàng đặc sắc và lạ mắt dành cho khách du lịch. Nào là ốc biển mỹ nghệ, mặt nạ trang trí được chế tác rất nghệ thuật và bắt mắt… Người đàn ông bán hàng nở nụ cười thân thiện, mời tôi mua một món quà lưu niệm. Tôi mỉm cười chào ông. Lòng thêm tràn ngập cảm xúc ấm áp như cái xứ sở gần vùng xích đạo quanh năm đón nhiều ánh nắng này.
Maldives là một đảo quốc rất thanh bình. Người dân bản địa nơi đây luôn toát lên vẻ hoang sơ, hồn nhiên và có chút kỳ bí đến lạ lùng. Vài nàng thiếu nữ đầu đội khăn choàng tudung hay là hijab, tà áo dài tung bay trong gió đang nhẩn nha tản bộ. Còn các anh thanh niên thì tụ tập vỗ trống, hát ca rộn ràng dưới chiều nắng ấm.
Nắng chiều cũng dần yếu ớt và nhạt nhòa trên bờ biển Ấn Độ Dương. Tôi vẫn thơ thẩn đi trên con đường hiu hiu gió thổi. Hầu như mỗi con đường êm ả như thơ ấy đều mở lối đi ra bờ biển. Tôi chầm chậm đi về phía cuối con đường, ngỡ ngàng bắt gặp hình dáng một người phụ nữ Hồi Giáo mặc trang phục toàn màu đen kín mít, đầu đội khăn tudong đang ngồi hóng gió trên ghế cạnh bờ biển. Cô ấy đang suy tư về điều gì nhỉ?
Nhìn về phía biển xanh là những chiếc thuyền dhoni có cái đầu nhọn nhọn cong cong luôn khiến tôi nhớ đến kiểu thuyền gondola, là một loại thuyền đặc trưng ở Venice mà khách du lịch bao giờ cũng ngẩn ngơ nhìn chúng lướt trên dòng nước êm đềm.
Ngồi bồng bềnh trên chiếc dhoni, thả hồn mình theo tiếng sóng biển và lắng nghe khúc nhạc dân gian vui nhộn hòa cùng tiếng trống nhịp nhàng của người dân Maldives, tôi vẫn mơ màng nhớ về con đường tuổi thơ giờ đã xa lắc…
Lotus Nhi